Thơ Nguyễn Tấn Cứ cho Hiện thực khốn cùng này.
Cô giáo hằng ngày sang sông trong bao ni lông, hình ảnh bất đối có một không hai trên thế giới ở thế kỷ 21 nầy. |
KHÔNG ĐỀ TỰA NÀO KINH HOÀNG HƠN KHI
CÁC CÔ GIÁO TRÙM BAO NILON QUA SÔNG .
[ Báo Tuổi Trẻ hôm nay 17/3/2014 Phóng sự
Cô Giáo trùm bao nilon băng qua suối. Video ]
Khi phải trùm bao ni lông lên đầu đi qua lũ
Không có đề từ nào hơn cho một nỗi buồn
Không có đài từ nào hơn kinh hoàng sợ hãi
Không thể nói gì hơn ngoài sự …khốn cùng
Chỉ thấy ngợp thở khi phải chạm vào hình
Như đọc một trang tiểu thuyết của Mafia
Hãy cho thằng ấy ra đi một cách êm thắm
Bằng cách trùm bao ni lông lên đầu bịt chặt
Hãy cho nó tÍm tái vẫy vùng khi không có
Không có một chút nào không khí để thở
Haỹ cho nó kinh hoàng trước khi háp háp
Mắt vẫn mở to miệng vẫn há hốc lào khào
Không thể tin được ở đây người ta lại ..sống
Và sẽ chết rât phiêu lưu khi trùm nó lên đầu
Người ta nín thở qua sông tự mình trùm kín
Bằng cách đếm thời gian tíc-tắc đến khi nào
Nghĩa là phải thật nhanh nhanh trước khi bị chết
Nghĩa là chết như không không có một cách nào
Nghĩa là không có cách nào hơn đến khi ngạt thở
Là phải kịp mở ra nhanh trước khi đau đớn lìa đời.
No comments:
Post a Comment