Sunday, 10 October 2010

Chị ơi

Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo....

Thế là tôi mất chị thật rồi, đau buồn sao kể xiết.

Chị một đời vất vả lao lung lo cho chồng cho con cho cháu chưa được hưởng phút yên bình nghỉ ngơi.

Chị có nhiều thiệt thòi nhất trong số các anh chị em trong nhà. Chị học giỏi, nhưng do hoàn cảnh gia đình trong lúc khó khăn, chiến tranh ác liệt, bố mẹ đã lo cho chị D. học y (những 6 năm) rồi thì nếu chị vào học đại học (ít ra cũng 4 năm) thì kinh tế gia đình không kham nổi. Vì thế chị đã phải "quay ngang" (thôi học để đi làm) và chỉ sau một thời gian đào tạo ngắn ngủi chị đi làm. Về kinh tế gia đình chị cũng thuộc loại khó khăn nhất so với các anh chị em khác trong nhà, vì thế trong thâm tâm nhiều lúc nghĩ thương cho chị lắm.

Thế rồi chẳng ốm đau bệnh tật gì (tất nhiên bệnh khớp của chị 20 năm qua vẫn đó nhưng không phải là nguyên nhân gây ra nguy hiểm tính mạng), chị sau hơn 10 ngày nằm mệt và chưa đầy một tuần nhập viện chị đã ra đi.

Nếu có niềm an ủi, đó là việc tang của chị đã được cả nhà, họ hàng, bà con dân phố, quê nhà lo lắng chu đáo, hoàn tất và đầy sự trang trọng trong niềm tiếc thương chân thành.

Ngoài ra, không phải là chị cả nhưng chị đã thôi học và đi làm sớm nhất, chị cũng lập gia đình và có con đầu tiên rồi các con chị cũng đã có công ăn việc làm và lập gia đình, có con cái. Xét theo luật đời, có lẽ chị đã trả xong nợ.

Vĩnh biệt chị.

1 comment:

  1. Viết thêm một đoạn:

    Chợt nghĩ về lòng mẹ - tình mẹ. Bởi mỗi lần chị có việc lên thăm mẹ, mà cũng hiếm khi - thường là vào dịp giỗ bố hoặc chỉ khi chị lên để trông nhà giúp con, thì chị chỉ lưu lại ít ngày dù mẹ có cố giữ. Lòng mẹ đây là lòng của mẹ luôn thương con dù chị có con có cháu nhưng mẹ vẫn coi như còn nhỏ. Lòng mẹ đây còn là của chính chị khi chị là người vợ người mẹ và chị có gia đình phải chăm nom nên đi đâu cũng chỉ nghĩ về gia đình của mình.

    ReplyDelete